Khi còn trẻ, con người ta có mọi thứ: cảm xúc, sức khỏe, nhiệt huyết, ước mơ,… tất cả đều căng tràn và mạnh mẽ. Khi ấy, thời gian đứng về phía chúng ta, và chúng ta cũng chưa từng bị cuộc đời xô ngã, vậy nên chúng ta cho rằng mọi thứ đều dễ dàng, mọi thứ đều cần thiết và… mình có thể sở hữu tất cả, nắm giữ được tất cả, chỉ cần… dám ước mơ.
Thế nhưng, chúng ta không thể mãi sống như những ngôi sao đi lạc trong một thành phố rộng lớn, chúng ta buộc phải tìm ra thứ ưu tiên của mình, buộc phải trưởng thành, khôn lớn. Thật may mắn là, khi ấy cuộc đời đã không quên dạy cho ta những bài học thật ý nghĩa và sâu sắc.
Cha mẹ rất cần được chăm sóc
Trên mạng có một bài toán như sau: "Mẹ 26 tuổi sinh ra tôi, trong 20 năm sau, mẹ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tôi. Hiện tôi 22 tuổi, bình quân nửa năm về nhà thăm mẹ một lần. Năm nay mẹ 48 tuổi, nếu như mẹ có thể sống đến 100 tuổi, thì mẹ còn có thể sống được 52 năm nữa. Như vậy tôi cả đời này, mẹ cả đời này, cũng chỉ có 104 lần gặp mặt nhau".
Tôi hy vọng là mình tính toán sai đáp án của bài toán này. Nếu có một ngày, ta phát hiện cha luôn ho khục khục không ngừng. Nếu có một ngày, ta phát hiện cha mẹ thích ăn cháo. Nếu có một ngày, ta phát hiện cha mẹ qua đường phản ứng chậm. Nếu có một ngày, ta phát hiện cha mẹ không hề thích ra cửa. Nếu có một ngày như vậy, có lẽ cha mẹ thật sự già rồi.
Khu chúng ta trưởng thành, cha mẹ đã bước sang bên kia con dốc cuộc đời. Chúng ta càng trưởng thành, thời gian ở cạnh cha mẹ càng rút ngắn. Đừng mải mê cuộc sống riêng quá nhiều để rồi sau này phải hối hận vì đã không quan tâm chăm sóc tới cha mẹ sớm hơn.
Tận hiếu đôi khi chỉ là dành nhiều thời gian ở bên cạnh chăm sóc và bầu bạn cùng cha mẹ, là thông qua nỗ lực không ngừng mang đến cho cha mẹ những niềm vui. Vào những ngày lễ quan trọng, gác hết mọi công việc về nhà ở bên cạnh cha mẹ. Khi cha mẹ bệnh, kiên nhẫn, ân cần chăm sóc; khi cha mẹ không còn đi lại được nữa, cõng họ trên lưng với sự dịu dàng…
Công thành danh toại có thể khiến cha mẹ cảm thấy vinh quang, cũng giúp cha mẹ nhận được sự tôn trọng của người khác. Sự ấm áp này khiến cha mẹ trước khi rời xa thế giới có thể tự hào mà nói rằng, tài phú đời này của họ chính là con cái mình.
Thời gian và khoảnh cách sẽ chọn lọc những tình bạn thực sự
Trong cõi nhân sinh này, có thể tìm được một người thấu hiểu, biết rõ mình thích gì, muốn gì, mang đến cảm giác gần gũi, bình yên mỗi lúc ở bên chẳng phải là một niềm vui bất tuyệt sao? Cần chi phải bầu bạn cùng kẻ sang giàu, quyền cao chức trọng, cần chi phải kết thân với người hoàn hảo, tốt đẹp mười phần, chỉ cần một người biết lắng nghe, biết cảm thông, có thể nghe được nỗi niềm sâu thẳm và nhìn thấy mọi tâm tư trong lòng ta. Thiết nghĩ như thế cũng là quá mãn nguyện rồi.
Tuy nhiên, cuộc sống thay đổi, con người cũng thay đổi. Một số bạn bè của bạn có thể sẽ chuyển đi, một số khác sẽ kết hôn, rồi sinh con… Các bạn sẽ không còn được gặp nhau thường xuyên, chia sẻ những câu chuyện trời ơi đất hỡi như thuở xưa vì không có thời gian hoặc vì cách nhau quá xa hoặc vì đủ thứ lý do khác nhau. Nói chung, càng trưởng thành thì bạn càng có ít bạn bè và ít liên lạc với họ hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ bước ra khỏi cuộc đời bạn.
Tôi chợt nhận ra rằng những tình bạn thân thiết nhất mà tôi có được trong 20 năm qua vẫn luôn bền vững với thời gian cho dù chúng tôi ít gặp mặt, không liên lạc nhiều với nhau và dù cuộc sống đã xảy ra biết bao thay đổi.
Bạn thân, không cần phải nhắc nhở, không cần cố gắng giữ liên lạc, dù không gặp nhau một thời gian dài, chỉ cần ngồi xuống là có thể cùng ăn với nhau tất cả hỉ, nộ, ái, ố của kiếp nhân sinh. Như thể bao nhiêu năm về trước cũng chẳng qua chỉ là ngày hôm qua.
Bạn thân, có thể nhìn thấu bạn nhưng ở bên cạnh họ bạn rất an toàn, có cảm giác được chở che, bảo vệ.
Bạn thân, đôi khi làm bạn mếch lòng vì những lời nói thẳng nhưng trong những lúc hiểm nghèo họ luôn là người dang tay cứu vớt bạn đầu tiên. Khi vui họ cùng hân hoan, khi buồn họ lại cùng chia sớt.
Bạn thân, dẫu là trời nam đất bắc, góc bể chân mây, bất cứ khi nào bạn cần, trái tim của họ cũng luôn hướng về chung một nhịp.
Bạn thân, thường không bao giờ để bạn biết được sự quan tâm của mình, luôn âm thầm che chở, đi cạnh đời bạn.
Có người nói: "Một người bạn cũng giống như ngôi sao bắc đẩu, bạn trông vào họ khi bạn lạc đường". Một người bạn tốt là người giúp ta hoàn thiện chính mình. Họ là mảnh ghép còn thiếu của trái tim ta, cho ta hiểu giá trị của cuộc đời không chỉ là kiếm được bao nhiêu tiền, làm quan tước cao ra sao.
Đám cưới xa xỉ là điều không cần thiết
Sự thật là: một đám cưới sang trọng không có nghĩa là hôn nhân của hai bạn sẽ hạnh phúc. Đừng vì vẻ ngoài phù phiếm để đặt gánh nặng lên tiệc tùng đám cưới. Xa hoa, lộng lẫy không lại được với chân thành, nồng hậu.
Hôn nhân không chỉ là kết thúc có hậu của tình yêu mà còn là khởi đầu cho một cuộc đời mới để bạn học cách sống trách nhiệm và vị tha hơn. Vì thế hãy cứ giản dị, giản đơn mở dấu mốc mới trong cuộc đời, đừng vì ánh mắt soi xét của thiên hạ để ồn ào đám cưới. Những thứ phù du ấy chỉ là hư ảo trong thoáng chốc, đến và đi như chớp mắt, quan trọng là bản thân người trong cuộc cảm thấy viên mãn, đủ đầy với hạnh phúc nhỏ của mình mà thôi.
Xét cho đến cùng, ở đời, bạn chỉ cần một mái nhà nhỏ đủ sống, một gia đình ấm êm, một công việc chẳng quá cao sang nhưng đủ trang trải kế sinh nhai, một thú vui giản dị, một người bạn tri âm và một ước mơ. Bình dị, ấm êm ấy chẳng phải đã là hạnh phúc đó sao?
Có người cả một đời là truy đuổi tiền tài, danh vọng, bạc vàng, mỹ nữ. Họ cho rằng đó mới chính là thứ hạnh phúc đáng theo đuổi nhất đời. Nhưng khi càng lún mình sâu hơn vào vũng lầy danh, lợi, tình, người ta càng khó thoát ra dù có vùng vẫy thế nào đi nữa. Đó có thực sự là hạnh phúc không? Rất khó trả lời.
Thiên lý mã trên đời này lúc nào cũng có sẵn nhưng người có tài nhận biết được ngựa hay như Bá Nhạc thì lại quá hiếm hoi. Không phải cuộc sống của chúng ta thiếu đi cái đẹp, mà là bởi ta đang thiếu đi một đôi mắt để nhìn ra chúng.
Hãy làm một người có đôi mắt biết nhìn ra hạnh phúc, biết cảm nhận hạnh phúc của chính mình chứ không phải ánh nhìn của thiên hạ, bạn nhé!
Sống càng tối giản càng an nhiên
Chuyện kể rằng, khi Steve Jobs trở thành tỷ phú triệu đô vào năm 27 tuổi, một phóng viên ảnh đã phát hiện một điều rất thú vị: Căn phòng của ông cực kỳ đơn giản, hầu như không có đồ đạc nội thất gì trong nhà. Steve Jobs nói: "Tôi chỉ cần một chiếc cốc uống nước, một chiếc đèn và một máy phát nhạc mà thôi".
Anh Fumio, một người Nhật sống theo chủ nghĩa tối giản nhận ra rằng:
Chúng ta thường nghĩ rằng mình càng có nhiều thứ trong tay, mình sẽ càng hạnh phúc. Chúng ta cố gắng tích cóp nhiều nhất có thể vì không biết tương lai sẽ ra sao. Điều này có nghĩa chúng ta cần nhiều tiền, và chúng ta bắt đầu nhận định về người khác dựa trên tiềm lực kinh tế của họ. Chúng ta tin rằng phải kiếm được nhiều tiền để cảm thấy mình thành công.
"Thế rồi, tôi quyết định chia tay với rất nhiều đồ đạc mà tôi từng mua sắm, tích lũy qua nhiều năm. Giờ đây, tôi sống mỗi ngày đều cảm thấy tinh thần vui vẻ, hạnh phúc. Tôi cảm thấy hài lòng hơn trước rất nhiều."
Lối sống tối giản là một phong cách sống từng được đề cập đến trong khá nhiều cuốn sách và người Nhật cũng là những người nổi tiếng nhất với phong cách sống này. Về cơ bản thì sống tối giản là phong cách sống mà ở đó người ta cố gắng giữ càng ít vật chất thừa thãi xung quanh mình càng tốt, hạn chế mua sắm những thứ xa hoa, không cần thiết để cuộc sống xung quanh không vướng bận nhiều và giữ cho tâm hồn thư thái hơn.
Thay vì lãng phí thời gian để làm "phức tạp" cuộc sống, chúng ta có thể tận hưởng những điều tuyệt vời giản dị xung quanh. Sống tối giản là cách chạm tới hạnh phúc đích thực.