Nhiều khi, ngậm miệng là sự tôn trọng lớn nhất, im lặng, là phương thức biểu đạt tuyệt vời nhất

Thứ bảy - 31/10/2020 14:13
Con người ta mất hai năm để học nói, nhưng mất cả đời để học cách im lặng. Đúng vậy, có những lời, không thích hợp để nói ra, chỉ nên giấu đi. Rất nhiều khi, ngậm miệng chính là sự tôn trọng lớn nhất; im lặng, mới là phương thức biểu đạt tuyệt vời nhất!
Nhiều khi, ngậm miệng là sự tôn trọng lớn nhất, im lặng, là phương thức biểu đạt tuyệt vời nhất
Nói cho sướng mồm, không nghĩ trước nghĩ sau, sẽ chỉ làm tổn thương người khác, tổn thương bản thân; biết khi nào nên nói khi nào không, biết nói tới đâu là đủ, mới vừa lòng cả đôi bên.

Rất nhiều khi, ngậm miệng chính là sự tôn trọng lớn nhất; im lặng, mới là phương thức biểu đạt tuyệt vời nhất!

Không suốt ngày đi kể niềm vui nỗi buồn của mình, là trí tuệ

Giáo sư Mark Bauerlein nói: "Một trong những biểu hiện của người trưởng thành chính là khi họ hiểu họ ra được rằng 99% những chuyện xảy ra với mình, với người khác, nó hoàn toàn không có ý nghĩa gì."

Sống ở đời, giống như con cá trong nước, nóng lạnh chỉ mình nó biết.

Có một câu chuyện như này:

T. sau khi được thăng chức, đãi ngộ đã cao hơn trước kia rất nhiều, vì vậy mà anh ấy quyết định mời những đồng nghiệp thân thiết ăn một bữa.

Vốn dĩ đã đặt 3 bàn ở nhà hàng, nhưng ngày hôm đó, đồng nghiệp lại có đủ mọi lý do từ chối không tới, cuối cùng chỉ gom lại đủ một bàn.

Trong bữa ăn, ai ai cũng nói cười vui vẻ, nhưng lời nói ra lại "tẩm ngầm tầm ngầm":

"Tôi không nhận ra là cậu cũng giỏi phết đấy nhỉ!"

"Sau này làm lãnh đạo rồi, đừng phớt lờ bọn tôi đấy nhé!"

"Có đi cửa sau không đấy, bình thường tôi cũng không nhìn ra là cậu giỏi giang tới vậy!" …

Vốn nghĩ rằng sẽ nhận được lời chúc mừng chân thành từ mọi người, không ngờ bàn tiệc lại vương đầy những ngữ khí đố kị "Dựa vào cái gì mà cậu ta được thăng chức!"

T. nói rằng đó là bữa cơm khiến cậu cảm thấy khó xử nhất.

Thực ra, bất kể chúng ta có thừa nhận hay không, luôn có một sự thật trần trụi tồn tại đó là: Trên thế gian này, ngoài ba mẹ ra, không có mấy ai thực sự hi vọng chúng ta sống sung sướng hơn họ.

Vì vậy, "khoe khoang" hạnh phúc của mình ra ngoài, nhiều khi là đang động vào chỗ đau của người khác, giống như kiểu bảo họ rằng "anh đố kị với tôi đi" vậy, rồi lại tự thêm phiền phức cho chính mình.

Hai ngày trước, một cô bạn kể cho tôi một chuyện vừa xảy ra mấy hôm trước:

Trong một lần ăn cơm, cô ấy chia sẻ về áp lực lớn của mình, nói mình thường xuyên mất ngủ, nhưng không ngờ có một người lại nói rằng: "Là do cậu chưa đủ mệt thôi, để cậu đi khuân gạch một ngày xem về cậu có còn mất ngủ hay không!"

Một câu nói, cô bạn vừa bất ngờ vừa chán không còn gì để nói.

Cô bạn nói: "Nói chung là tôi cuối cùng cũng hiểu, thế gian này làm gì có cái gọi là đồng cảm."

Đúng vậy, đời người 10 phần thì có tới 8,9 phần không như ý, nhưng chẳng phải là vẫn còn 1,2 phần là tốt đẹp ư.

Vui vẻ, chia sẻ với nhầm người, thì chính là "khoe khoang"; buồn phiền, tâm sự với sai người, thì chính là "làm quá".

Người thông minh sớm đã điều chỉnh quá trình trưởng thành sang chế độ im lặng, không tùy tiện chia sẻ niềm vui nỗi buồn của bản thân, một mình thưởng lấy chúng, một mình trưởng thành.

Không "đâm chọc" vào chỗ khó của người khác, là tử tế

Một cư dân mạng tên P. từng chia sẻ câu chuyện của mình như này:

Từ nhỏ gia đình cô ấy đã rất nghèo, mãi ba mẹ mới mua cho cô ấy một đôi giày vải, nhưng giày đi chưa được 1 học kỳ đã bị bong keo ở hai bên.

Khi đi đường, tất đi bên trong bị lộ ra ngoài, nhưng nếu đứng im thì sẽ không ai biết là giày bị rách.

Vì vậy, trong lớp học, cô luôn ngồi im nghiêm chỉnh nhất.

Có một lần, có một bạn học hỏi cô một bài toán, P. nhất thời quên mất, nhướn chân lên một cái, vừa hay bị bạn nam bàn bên trông thấy, ngay lập tức lớn tiếng cười chọc ghẹo: "Giày rách thế rồi mà vẫn còn đi!"

Cô bạn hỏi bài thì đưa mắt nhìn xuống chân, nhưng không nói gì.

P. nói, cho tới ngày hôm nay, cô vẫn rất cảm kích cô bạn hỏi bài đó, vì cô bạn ấy đã bảo vệ cho lòng tự trọng của P.

Nhà viết kịch người Nga Anton Pavlovich Chekhov nói: "Người có giáo dưỡng không phải là ăn cơm mà không làm đổ canh, mà là khi người khác chẳng may làm đổ canh, đừng nhìn chằm chằm vào họ."

Không "xé toạc" chỗ khó nói của người khác, lòng tốt trông có vẻ nhỏ bé này lại sưởi ấm cả cuộc đời của người khác.

Còn nhớ một lần, tôi và một người chị đồng nghiệp tan làm đi về nhà, chúng tôi ngồi trên cùng một chuyến xe, ngồi cách chị em tôi không xa là đồng nghiệp V., có vẻ như đang có chuyện gì đó buồn, vừa lớn tiếng nói điện thoại vừa lấy tay lau nước mắt.

Tôi và chị đồng nghiệp trông thấy, vì bình thường quan hệ đồng nghiệp cũng tốt, tôi hỏi chị ấy xem có nên qua bên kia an ủi cậu ấy một chút.

Chị đồng nghiệp lắc đầu, nói tôi không đi.

Sau đó rất lâu, tôi mới nhận ra được rằng, ai cũng có một mặt yếu đuối cả, nhưng chẳng ai muốn để người khác thấy được sự yếu đuối đó của mình.

Sống ở đời, sắc vàng sắc đỏ rực rỡ có, sắc đen sắc xám tất nhiên cũng tồn tại theo.

Nhiều khi, chúng ta không cần tới sự an ủi hay sự cảm thông nhất thời, mà chúng ta chỉ đơn giản muốn người bên cạnh không quấy rầy, không "đâm chọc", không lên tiếng, chỉ đơn giản là sự im lặng mà thôi…

Có người nói, đời người ai sống cũng không dễ dàng gì rồi, có những chuyện không cần phải bóc toẹt móng ngựa ra.

Đúng vậy, bạn vĩnh viễn không bao giờ có thể biết được rằng, một người trưởng thành trông thì có vẻ luôn vui tươi, chín chắn, bên trong họ nội tâm gào thét ra sao, nhưng họ luôn im lặng, đó là bởi vì, họ không muốn ai biết…

Không hạ thấp thực lực của người khác, là giáo dục

Bên cạnh bạn có một người như này hay không?

Người khác sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, họ sau lưng nói người ta đi cửa sau.

Người khác xinh đẹp mỹ miều, họ ở sau lưng nói người ta là bình hoa di động không có tài cán gì.

Người khác thành tích học tập xuất chúng, họ đi bốn phương tám hướng nói người ta là con mọt sách, không biết sự đời…

Kiểu người như vậy, luôn hạ thấp người khác để đề cao chính mình.

Mà không biết rằng, quá trình nói xấu sau lưng người khác ấy cũng chính là đang phủ định chính mình; kính sợ đối thủ mới là tôn trọng bản thân.

Sống ở đời, ai cũng nên cố gắng để tỏa sáng, nhưng tuyệt đối đừng tỏa sáng trên cái nền là dập tắt người khác.

Tác gia người Đài Loan, Lin Ching-hsuan trong một cuốn sách, từng chia sẻ một câu chuyện như này:

Khi ông và con trai đang đi dạo, hai người có đi qua một tiệm bán mỳ nhỏ.

Người bán hàng vừa tán gẫu với người khác, vừa thoăn thoắt làm một lúc 10 bát mỳ, hai cha con Lin Ching-hsuan ngẩn người thán phục.

Lúc đi qua quán mỳ, con trai nói: "Ba ơi, nếu ba với cô bán mỳ đọ tài bán mỳ, ba thua là chắc rồi!"

Lin Ching-hsuan thản nhiên đáp: "Ba không chỉ thua mà còn thua rất thảm."

Đi qua một tiệm bán bánh chuối, ông nói với con: "Ba không bì được với người bán bánh chuối."

Đi qua tiệm bán há cảo, ông nói với con trai: "Ba cũng không bì được với người bán há cảo."

Sau đó, ông có viết một câu khiến ai đọc xong cũng phải thức tỉnh: "Chúng ta khi nào mới có thể nhận thức rõ được điểm mà mình không bằng người khác, đó là khi ta thực sự có niềm tin vào cuộc sống."

Nhận thức ra được cái mình "không biết", mới là điểm khởi đầu của "biết".

Thế gian vạn vật, ai cũng có những sở trường, sở đoản riêng.

Quang minh chính đại đối mặt với đối thủ, thắng, thắng cho sảng khoái; thua, cũng thua một cách tâm phục khẩu phục.

Tặng người khác một tràng vỗ tay, là đang cho mình động lực để tiến bộ.

Không tọc mạch chuyện người khác, là tầm nhìn

Nhìn từ tầng 2 xuống, toàn là rác; nhìn từ tầng 20 xuống, toàn là phong cảnh.

Con người ta nếu không có "cao độ", nhìn thấy đâu đâu cũng là vấn đề; còn sống mà không có tầm nhìn, vấn vương sẽ toàn là những chuyện tầm phào.

Sống ở trên đời, chú trọng vào bản thân, nhưng cũng đừng quên chấp nhận người khác.

Đồng nghiệp ở công ty cũ có một cái tật đó là thích bắt lỗi và cho người khác ý kiến.

Chẳng hạn:

Công ty làm việc quá máy móc, quản lý có nhiều lỗ hổng, nên kịp thời đổi mới.

Lãnh đạo tầm nhìn quá ngắn, kinh nghiệm không đủ, vẫn phải lăn xả nhiều hơn.

Đồng nghiệp lười biếng, tư duy đơn nhất, vẫn phải trau dồi học hỏi nhiều hơn.

Chẳng hạn tiếp:

Giày của A sao mà cao thế; B sao hay thích đặt đồ ăn ngoài thế… những chuyện lặt vặt như vậy thôi cậu ấy cũng muốn quản.

Lúc đầu, mọi người nghĩ là cậu ta cũng chỉ là vì muốn tốt cho mọi người thôi, vì quý mến nhau nên mới để ý, mới nhắc nhở như thế.

Nhưng lâu dần mới phát hiện ra, cái tật xấu nhất của cậu ta, chính là thích kiểm soát người khác.

Bất kể là việc lớn như con voi, hay nhỏ như con kiến, cậu ta cũng đều muốn nhúng tay vào, cũng chính vì vậy mà thành tích cá nhân của cậu ấy luôn tệ hại và mối quan hệ giữa các cá nhân cũng lộn xộn chẳng kém.

Tiểu thuyết gia người Anh, Charles John Huffam Dickens từng nói: "Phép lịch sự tốt nhất chính là không tọc mạch."

Không tọc mạch vào chuyện người khác, không phải là lạnh lùng hay ích kỉ, mà đó là để chúng ta học cách mở lòng, cho phép bản thân mình không hoàn hảo, đồng thời chấp nhận những khuyết điểm vụn vặt của người khác.

Nhưng việc nhỏ không động tới nguyên tắc, không cần thiết đâm chọt phê bình; những tiểu tiết không làm ảnh hưởng tới bố cục chung, cũng không cần phải "cầm tay chỉ điểm" cho người khác.

Chấn chỉnh, thay đổi bản thân, là thần.

Chỉ trích, muốn thay đổi thế giới, là thần kinh.

Thay vì cố gắng đi mài mòn những góc cạnh của người khác, chi bằng "kinh doanh" cho tốt sự tốt đẹp của chính mình.

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Đăng kí tư vấn


Tư vấn

Kiến thức pháp luật
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây